"Buồn ơi, chào anh
Anh hay ngồi một mình bên đàn piano và ít nói.
Ngày ấy, 1977 gặp anh chơi đàn ở đâu đó gần cầu Bông, khách về hết, chỉ còn anh và mình. Không hiểu tại sao anh đưa cho mình cái phong bì, người ta bồi dưỡng anh sau một đêm ngẫu hứng jazz trên cây dương cầm. Mình mê nhạc jazz và ngày đó thì nghèo thật. Nhưng sao lại dính dáng đến cái phong bì kia. Tuyệt nhiên, không thể nhớ gì hết.
Buồn ơi, lại đến lượt anh đi rồi ư.
Ừ, trời kêu thì đi thôi, gần đây đồng nghiệp đi nhiều. Nhưng với anh, mình coi là bậc thầy, dù chẳng được dạy giờ nào. Giá như hợp đồng lưu diễn ở Paris thành hiện thực, thì mình sẽ có một đêm nhạc thú vị với anh năm ngoái, anh còn hứa sẽ bỏ thuốc lá cùng mình.
Giờ thì thua. Đời người có nhiều thua thiệt. Ai biết cái thua thiệt lớn nhất lại không ngờ chính là đêm nhạc ấy, lẽ ra, mình cùng xuất hiện với anh - người mình yêu và vô cùng kính trọng.
Buồn ơi, anh đi nhé.
Em ở xa và cũng bệnh tật đầy mình, chả biết có được đưa anh đi. Anh và một số ít người sẽ chẳng đi đâu hết. Các anh sẽ ở lại trên làn mây trắng kia, cùng với những khúc ca rút ruột của một đời người. Cái gì đẹp thì mãi vấn vương, làm sao có thể chia lìa.
Anh thì vốn lặng im và buồn như một khúc romance. Mà nỗi buồn thì bất tử."
Nhạc sĩ #Trần_Tiến viết vào ngày nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 ra đi cách đây 4 năm.
---
Có lẽ ai cũng đã nghe "Buồn ơi chào mi" vào lúc nào đó trong đời. Hôm nay thương nhớ ông già với tiếng dương cầm lặng lẽ...